Review truyện Tổng giám đốc đối đầu

Review truyện Tổng người có quyền lực cao cạnh tranh

Từ một cô gái ngọt ngào, dễ thương bất chợt trở nên thờ ơ, chưa ai có thể chạm với trái tim sẽ đóng băng. Cô- Bạch Nhã Hiểu Nhi.

Giới thiệu Tổng giám đốc cạnh tranh

Tác giả: Thiên Mỹ Khả
Thể loại: Ngôn tình tổng tài

Trích đoạn truyện Tổng người có quyền lực cao cạnh tranh

“Cho chị một Bagrationi”- tiếng nói vô hồn của 1 mĩ nhân xinh đẹp vang lên trong quầy bar Kiss, một bar khôn cùng đặc biệt, tầng bên trên dành cho các ai thích sự ồn ào, còn bên dưới là một vị trí yên bình, nhẹ nhàng.

Mĩ nhân ngồi ráng chân, một tay phòng lên má, tay kia đung gửi cốc rượu đỏ cũng như máu, ánh mắt có phần ma mị, cỗ váy đỏ mận ấp ủ giáp thân người thân ấm phỏng, tôn lên đầy đủ đường cong quyến rũ. Mái tóc nhiều năm uốn xoăn lọn mập một bí quyết chu đáo, một vài sợi còn ôm theo khuôn bên tà mị kia, nhuộm màu đỏ độc ác. Kể cả đôi môi mỏng manh khêu gợi cũng đã được tô màu đỏ. Dưới chân, đôi Givenchy cao lêu nghêu cũng nguyên màu đỏ khiến quan sát tổng quát, người nào cũng có chút lành lạnh trong lòng, nhưng cấp thiết tháo dỡ đi ánh mắt dán bên trên gia đình bạn cô xuống.

Cặp mắt to kia màu nâu sâu thẳm, nhưng nếu chú ý chậm, hơi rượu nóng lại khiến đôi mắt gồm chút xám khói, như một yêu tinh quyến rũ động lòng thành viên gia đình, nhưng lại chứa đựng bao sự u bi ai của chủ nhân. Ly rượu cạn sạch.

“Chị Hiểu Nhi, chị cần dùng Remy Martin nhé, đừng uống quá nhiều Bagrationi.”- Tuấn Kì nói có cô, ánh nhìn, lời nói lộ rõ vẻ thân yêu.

Ngước đôi mắt vô hồn lên, Bạch Nhã Hiểu Nhi gật đầu:

“Được.”

khoảng không gian trong phòng bàn ngay sát đó quả là u ám, nhưng mà ẩn chứa một ánh mắt sẵn sàng cho đối tượng tình một đêm.

“Lão đại, cậu vững bền chứ? Chính là tiểu khu Giang An ấy, cậu liều quá.”- Trịnh Đăng Hải hỏi nhỏ, đôi tay run run ráng một tờ giấy và một ly Hennessy Paradis Imperia.

“Chắc chắn, một số loại cũng như cô ta siêu đáng bài bản.”- một dòng đồng ý xác định, hai tay đẩy hai bạn gái sẽ dính lâu lên mình. Hắn cảm nhận mĩ con gái sở hữu trên chúng ta toàn một màu đỏ kia thật lôi kéo, và khuôn bên ấy Ngoài ra siêu quen, cũng như đã từng có lần gặp mặt nơi nào ấy rồi. Cũng như hắn đó chính là Âu Dương Đại An- kẻ khiến nhiều người yêu thích. Khuôn bên hắn, ngũ quan cân đối, chân mày rậm, mắt sâu, đôi môi nở nụ cười cợt cạnh tranh phiêu dạt. Đẹp trai Bởi vậy, lại trẻ tuổi, thành đạt, hắn chưa tin có người nào dám khước từ.

“Haiz, có thể vẫn cực nhọc đây.”- Trịnh Đăng Hải quay đi cũng như đi mang đến vị trí Bạch Nhã Hiểu Nhi.

Hai cô gái cố tiền của Âu Dương Đại An kết thúc, ngúng nguẩy bước đi, trước khi bật dậy khỏi buồng còn nháy mắt gửi tình có hắn. Khi thông qua chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi, hai cô gái chú ý nhau lắc đầu:

“Hẳn chị đó vẫn không đồng ý đâu.”

“Phải đấy, chị ấy chỉ cần Doãn Hạo Thiên thôi.”

một không khí im lặng, quỷ dị, làm gia đình khác chưa khỏi rùng bạn. Bạch Nhã Hiểu Nhi lướt ánh mắt bao bọc cốc rượu, lao động trí óc trống rỗng. Hai năm nay cô sống cuộc đời gắng này, dù mong mỏi thoát ra cũng nặng nề.

“Thưa cô”- Trịnh Đăng Hải tới lân cận Bạch Nhã Hiểu Nhi, đặt cốc rượu xoàn óng xuống bàn-“Tổng người đứng đầu của bên tôi duy nhất lời mời sở hữu cô.”

bỏ ra tờ giấy, Bạch Nhã Hiểu Nhi từ từ quan sát Trịnh Đăng Hải, rồi lại chú ý cốc rượu vừa đặt xuống, miệng lẩm nhẩm “Hennessy Paradise Imperial”. Từ nhỏ tới bự, cô sẽ tinh thông tên gần như nhiều loại rượu cũng như vị của chính bản thân nó, bắt buộc chỉ có liếc qua hoặc chú ý một ít đang nhận thấy ngay. Ánh nhìn đong chuyển khiến Trịnh Đăng Hải cũng như bị điện cướp. Sao teen girls này tất cả ánh nhìn đẹp nỗ lực chứ? Hay vị anh ta uống say yêu cầu nhìn Ra mắt cô hình như đổi màu?

Thấy Trịnh Đăng Hải chú ý chằm chặp, Bạch Nhã Hiểu Nhi thấy không đủ đột nhiên lắm, cô mở tờ giấy. Bên phía trong là chiếc chữ vô cùng đẹp:

“Nếu ngủ có tôi đêm nay, căn biệt thự trong tiểu khu Giang An là của em. Nếu đồng ý, hãy tới phòng bàn mặt tay cần em, gian thứ nhất.”

>> tìm hiểu thêm chuyên mục Truyện sắc

Âu Dương Đại An ngồi quan sát từng hành động, biện pháp hành động của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Khu vực cô bí quyết buồng anh chỉ ở mức sáu mét, anh khôn cùng rõ bắt gặp cặp lông mày của cô khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Đôi môi khé giương lên làm anh hận tất yêu hôn lấy ngay nhanh chóng. Thỉnh thoảng anh sẽ hay tới đây, sao chưa thấy mĩ nữ này bao giờ?

“Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi thầm nghĩ. Nhà của cô trong tiểu khu Tinh Anh, chả hơn gấp vạn lần Giang An. Cô nên quái gì chứ? Tuy nhiên ngoại giả cũng phải đáp trả có khoa học.

Nhấp chút ít rượu, động tác cử chỉ nhẹ nhàng mà lại quyến rũ, đôi môi mỏng lãnh đạm đặt lên trên miệng cốc. Âu Dương Đại An hiện giờ ao ước rằng hắn chính là ly rượu kia, để được cô yêu thương, đặt trên môi đỏ rực. Trong bạn Âu Dương Đại An hiện nay bỗng dưng nóng lên. Trời đất, chỉ đơn giản là chú ý một nữ giới nhân uống rượu, sao khung người lại phản ứng độc ác dội vậy?

Đặt tờ giấy xuống dưới cốc, Bạch Nhã Hiểu Nhi nhẹ nhàng quăng quật chân xuống, đứng bịt và đi về phía buồng bàn nhưng mà trong giấy đang ghi. Đôi chân hơi dài bước chân như một khôn xiết hình mẫu bài bản. Trịnh Đăng Hải vẫn sẽ sững sờ bởi bạn gái kì quái đó.

Cô ta, biệt lập là không phải trang điểm, sao đang đẹp vậy? Trước kia, ý trung nhân của Âu Dương Đại An hay đông đảo bạn nữ nhân vẫn chạm chán qua, phần lớn trang điểm khôn cùng đậm, nếu vớ được bạn gái cùng bề mặt không tì vết thì Trịnh Đăng Hải và Âu Dương Đại An lại tự hỏi bao gồm phải bọn họ thiếu thốn mang lại mức chưa cài đặt nổi gương không? Còn bạn gái từ bây giờ, môi chỉ cần có son đỏ, Dường như, xung quanh chưa gợn một chút phấn nào.

Vén tấm rèm cửa ngõ, không khí trong đây thật dễ khiến người thân khác có can hệ ‘sắc’ rất đậm, ghế salon lâu năm, đèn lờ mờ, hương hoa thơm vừa đề xuất, lại chỉ có một nam một người vợ, liệu chuyện gì có thể xảy ra?

Trước bên Bạch Nhã Hiểu Nhi là một nam nhân dung mạo tuấn tú khác thường, khí tỏa ra sở hữu đậm sự bá đạo. Ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Đại An quét qua cơ thể quyến rũ của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Hai tay hắn quàng lên ghế, miệng hơi cười cợt chút ít, đầu hơi nghiêng tỏ ý hài lòng do cô đã gật đầu đồng ý. Đôi chân hơi dài cường ngạo gác lên.

Bạch Nhã Hiểu Nhi đến trước bên Âu Dương Đại An, bây giờ cái eo mảnh khảnh đã ở ngay trước mắt anh. Cô từ từ cúi người xuống, bộ ngức che ló sau cổ ren, khe sâu thăm thẳm cũng như mời mọc, thoáng giống như thấy hình săm nhỏ dại hình bướm trên ấy, quả là gợi tình mê mọi người. Đôi môi cô khẽ nhướng lên, phát ra âm lượng khe khẽ:

“Tôi… bị AIDS”- cặp mắt lạnh lẽo hơi cong lên, khi nói, bàn tay Bạch Nhã Hiểu Nhi khẽ vuốt từ cổ Âu Dương Đại An xuống ngực, cố kỉnh carvat lên, khẽ hôn vào đấy rồi thả xuống. Cô cười rồi đứng thẳng dậy, quay đầu đi thẳng.

Khi Bạch Nhã Hiểu Nhi đi ra, Trịnh Đăng Hải chưa khỏi bất thình lình, anh ta tưởng cô đã đồng ý rồi mà? Chóng vánh trở vào. Khi thông qua Bạch Nhã Hiểu Nhi còn thấy cô nở một nụ cười nửa miệng lạnh cho không ngờ.

“Lão đại, sau cùng gồm chuyện gì? Hay cô ta có trục trặc à?”- Trịnh Đăng Hải run run.

“Không sao, cô ta nói cô ta bị AIDS.”- Âu Dương Đại An cười cợt, tay mân mê cốc Hennessy.

“Cái gì? Liệu bao gồm thật không? Chúng tôi thấy giải pháp cô ta mỉm cười lạnh khi thông qua chúng tôi khả nghi lắm.”

“Thực lôi cuốn. Bên tôi cố nhiên chưa tin. Cô ta chỉ nói thế thôi. Giải pháp đấy rất có ích để từ chối”- Âu Dương Đại An ngửa đầu ra-“tôi không tin là thành viên gia đình vẫn chưa lôi được cô ta lên giường, ít nhất chính là đêm.”

Trước giờ, Âu Dương Đại An chưa gặp được teen girls nào dám từ chối sức quyến rũ của bản thân mình, giờ thì thấy rồi. Hắn ráng mẫu carvat lên, mùi hương thoang thoảng của Bạch Nhã Hiểu Nhi sẽ còn giữ lại mãi không bay đi, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười cợt ngũ quỷ.

“Ơ này, hay cô ta định ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’? Tôi nghi lắm.”- Trịnh Đăng Hải động dao, giọng nói gồm ý cười.

“Không thể, vì thế thật thì quá liều lĩnh. Cô ta kiên cố biết chẳng ai dám dây vào nhà bạn bị AIDS”- Âu Dương Đại An hướng cặp mắt Black nháy ra ngoài- “Cậu gồm thấy cô ta gồm đôi mắt rất đẹp không? Khi nãy ở giai đoạn này hơi tối nhưng mà chúng tôi cũng lơ mơ nhìn thấy.”- Lúc đấy Âu Dương Đại An thật sự không ngờ, hẳn là bự tròn mà lại cực kỳ sáng, ngoài ra lại có thể thấy chút khói vương lại.

“Trời ơi”- Trịnh Đăng Hải rền rĩ- “vậy là chúng tôi không chú ý lầm, Đại An này, chắc hẳn cậu thấy mắt cô ta hình như đổi màu. Rứa là chúng tôi chưa tất cả bị đau đầu.”- Trịnh Đăng Hải khua chân múa tay, còn đề nghị ly Trivas uống cạn.

“Vậy cô ta, hẳn là siêu thú vị đi.”

bên phía ngoài, Bạch Nhã Hiểu Nhi uống chút nữa rồi thanh toán, Tuấn Kì tỏ ý muốn đưa cô về cơ mà cô khước từ.

“Chúng ta cũng về thôi”- Âu Dương Đại An khoát tay, Trịnh Đăng Hải đi ra thanh toán.

Ra bên cạnh cửa ngõ, Âu Dương Đại An thấy bóng Bạch Nhã Hiểu Nhi thấp thoáng ngồi vào chiếc mui trần màu đỏ. Bắt Trịnh Đăng Hải đi theo…

“Thật không hiểu cậu hy vọng đi theo cô ta làm cho gì? Bình bình cậu cũng đều có một đống mĩ nhân bao quanh.”- Trịnh Đăng Hải nhăn nhó- “Cô ta chỉ đáng yêu hơn mĩ nhân của cậu, bố vòng chuẩn hơn mĩ nhân của cậu, quyến rũ hơn mĩ nhân của cậu, cá tính riêng hơn mĩ nhân của cậu, và xem xe của cô ta có vẻ giàu hơn mĩ nhân của cậu. Ngoài ra chả gồm gì hơn cả.”

Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!
>> tham khảo thêm chuyên mục Truyện ngôn tình sủng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *