Đánh giá truyện Ai Nghe Chăng Tiếng đàn Định Mệnh
Đây chính là câu truyện nhẹ nhàng, cụm diễn biến lãng mạn kể về nam chính là một đại thần nhỏ bé cổ kính, biết nấu ăn, nghề nghiệp là nhiếp hình ảnh gia, nuôi một nhỏ Husky sợ chụp hình. Nàng bao gồm bị mù, về sau có lẽ rằng có vẻ khôi phục thị lực.
Ra mắt truyện ai nghe chăng tiếng đàn định mệnh
Tác giả: Lạc Vi Gian Mỗ Mỗ
Thể loại: truyện ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện Ai nghe chăng tiếng lũ định mệnh
Cuối thu, bánh xe nghiền lên loại lá bị khô quá, phát ra phần đa tiếng vang giòn giã.
Cổng sắt mở rộng, bác bảo an đang ngủ gật, đây cũng xem là một buổi trưa yên tĩnh.
“Cậu đừng nói sở hữu tôi là cậu đuổi chân dài Amy đó chính là để chụp dòng.” Hứa Trí hưng thịnh ló Áp sạc ra cửa ngõ xe, mở to mắt nặng nề tin nhìn băng rôn màu đỏ treo bên trên bụi cây lớn mặt ngoài: “Biểu diễn nghệ thuật lễ hội văn hóa trường tiểu học Miêu Miêu?”
“Có Việc gì không?” người thân đang ngồi ở ghế phụ khép hờ đôi mắt, quan sát xe chậm rì rì chạy vào phía bên trong sân trường, “Học sinh tiểu học là đóa hoa tương lai của tổ quốc, Dường như cái nữ chân dài kia, nhiều lắm cũng chỉ được có tên thường gọi là “đóa hoa nhựa” nhưng thôi.”
Hứa Trí hưng thịnh nhịn không đủ bật cười sung sướng, “Tốt xấu thì chúng ta cũng chính là khôn xiết sao quốc tế nhưng, tất cả cần độc miệng cũng như gắng không?”
“Đầu tiên cô ta buộc phải lọt vào mắt của mình loại sẽ…”
>> Đọc thêm Truyện tranh đam mỹ omega
“Thì bắt đầu có lẽ lọt vào ống kính của cậu ~” Hứa Trí cường thịnh bất đắc dĩ tiếp lời anh, “Lại là câu này, có thôi đi không”
Hứa Trí thịnh vượng yên lặng thở lâu năm, xoay tay lái vài vòng sang vị trí đậu xe, miệng chưa ngừng lải nhải: “Đây là trường học nào nạm, có vẻ mời cậu mang lại, chi cho cậu thù lao 6 con số à?”
“Không tất cả thù lao.” giọng nói các bạn ngồi lân cận bình tĩnh với theo chút tự đắc tựa như hồ hết thứ phần đông là chuyện hẳn nhiên, “Cũng không bao gồm ai mời bên tôi, là tôi tự đến.”
“…Theo bên tôi thấy, là cậu bao gồm dịch.” Hứa Trí hưng thịnh trợn trắng mắt, “Chỉ do tìm một lí vì khước từ Amy nhưng chạy mang lại một trường tiểu học vô danh để chụp hình màn trình diễn âm nhạc của người ta, chuyện này cũng chỉ có cậu bắt đầu làm cho được thôi.”
“Tôi chưa thấy đây chính là tuyển lựa sai lầm.”
Ngày bữa qua mưa một ván, ánh sáng sút xuống vài độ, gió thu thổi qua, lá xoàn trong sân trường bay đầy trời.
Anh nhẹ nhàng đưa ống kính hướng ra kế bên cửa sổ nhìn ra ngoài xe, động tác cử chỉ trên tay vô cùng lưu loát.
“Tách” âm thanh thanh thúy vang lên.
Anh hài lòng cong khóe môi.
**
còn chưa chọn được khu vực đậu xe thì có một tổ ấm đàn bà trung niên đặt chân đến ra hiệu mang lại họ cảm thấy không được chạy đến:”Xin lỗi, cha mẹ cảm thấy không được đỗ xe ở trong trường.”
“Chúng bên tôi ko phải cha mẹ.” Hứa Trí phồn thịnh hạ cửa sổ nhìn ra ngoài xe, lại chuyển mắt ra hiệu cho những người đàn ông ngồi sát bên, “Thẻ công tác.”
“” góc nhìn anh cực kì bình tâm, chỉ cúi đầu quan sát chú tâm vào tấm hình người trong gia đình vừa chụp được, đang không gồm ý định đáp lời.
“Lấy ra đi!”
“…Không gồm.”
“Không bao gồm thẻ công tác?” Hứa Trí hưng thịnh ngạc nhiên lườm anh.
Ho khan hai tiếng bựa hổ, Hứa Trí cường thịnh lại nói có các bạn xung quanh xe, “Xin lỗi, tôi cho đây để chụp ảnh, anh đấy là nhiếp ảnh gia.”
“Nhiếp hình họa gia?”
“Vâng, anh đấy bọn họ Nguyễn.” Hứa Trí phồn thịnh cũng không hẳn thành viên gia đình này có biết lai lịch vày ngồi cạnh anh hay không, chỉ giống như Ra mắt như cố gắng.
Rủi cũng như đối phương chẳng hề là bộ phận nhân lực công ty chuyển động này, nắm thì chỉ giống như ngoan ngoãn chạy xe ra khỏi đây nhưng mà thôi.
“Anh Nguyễn… Nguyễn Thanh Ngôn?” người nhà cô bé trung niên cực kỳ kích rượu cồn, cúi xuống kính chào hỏi mọi người đã ngồi trong xe, “Xin chào, xin chào, bên tôi là hướng dẫn viên trường tiểu học Miêu Miêu, gọi bên tôi là cô Trương là được rồi.”
mọi người đàn ông gắng máy hình họa văn minh kính chào, “Cô Trương.”
Cô Trương mau lẹ đổi sang gương mặt tươi cười cợt xin chào đón: “Hiệu trưởng bây giờ không gồm bước này, cụm cậu đỗ xe ở khu vực của ông ấy đi. Đi, tôi dẫn hai chúng ta qua đó.”
>> Coi thêm Truyện tranh đam mỹ có thịt
Đãi ngộ bởi vậy, đúng là thay đổi.
Hứa Trí thịnh vượng lái xe chầm chậm rì rì theo sau cô Trương, lại bước đầu giảng đạo đến Nguyễn Thanh Ngôn:”Cậu từ khước Amy Vậy nên, chị già ngôi nhà cậu chưa gồm phản hồi gì sao?”
“Kệ chị ấy chứ.” Nguyễn Thanh Ngôn khẽ cười, “Tôi sẽ nói rõ ràng mang chị đấy rồi, công việc này quá nặng, phủ nhận.”
Hứa Trí thịnh dở khóc dở cười: “Cậu chụp “tách tách” là hoàn thành, lấy đâu ra nhưng mà các bài toán hả?”
“Tách tách bóc là xong?” người thân ngồi trong xe nở nụ mỉm cười vạn bất đắc dĩ, “Cậu Ngoài ra gồm phản hồi sở hữu công việc của tôi thì phải?”
“Không bắt buộc tách bóc phân tách rồi được quan tâm các dựa vào biên tập hậu kì à?”
“Bây giờ new nói mang đến trung tâm nè” Nguyễn Thanh Ngôn nghiêm túc giải thích, “Mặt cô ta đã gọt thành vì thế, hy vọng thay đổi cô đó thành một người nhà tầm thường thì công việc của hậu kì nghiêm trọng. Nói thật, cậu cần dùng điện thoại chụp một Tấm Ảnh 20 vạn pixel, con người bảo cậu thay đổi thành một tấm áp phích chất lượng cao hoàn mỹ để treo bên trên đầu phố Milan khoe mẽ, cậu có tác dụng không?”
Hứa Trí thịnh không phục, chỉ chỉ cái máy hình họa trong tay anh: “Máy ảnh của cậu hơn 20 vạn pixel mà”
“À, cái pixel nhưng mà chúng tôi nói là mặt của cô.”
“Huống hồ, nên của cô ý chẳng phải chỉnh sửa thành gia đình bạn bình thường thôi đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn thở lâu năm, “Cô ấy ước ao chúng tôi biên tập thành Audrey Hepburn.”
Hứa Trí thịnh trị ngay hiện tại new ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không tranh luận bổ xung nửa câu nào về chuyện này nữa.
Trợ lý xin nghỉ phép về quê, Hứa Trí hưng vượng bị anh bắt làm tài xế kiêm trợ lý, anh ấy đương nhiên là chưa vui thành ra từ lúc bắt đầu đến ngay hiện tại cứ phàn nàn không thôi.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Thanh Ngôn cảm nhận bó buộc phải không để cô Trương đi cộng.
Một gia đình anh ấp ôm máy hình họa đi dạo khắp sân trường, tậu cảnh quan để chụp.
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!